nỗi buồn tôi mang dáng hình người
lá đổ vào mùa những điều câm nín
thả mình vào sóng vắng
cười qua giấc vu vơ
gió cứ mênh lên cơn oi nồng khó tả
trĩu một bên người
rát như mưa
hạt hạt không tan vỡ
giấu vào đâu những khoảng không
hun hút mình
chắt cạn mình vẫn gió
chiều lênh vênh một dáng buồn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét