Gió dạt như mắt người
Gõ trên đường mù sương
dưới đám cỏ không ngớt tiếng rả rích
hoa xuyến chi mảnh dạt triền đồi
ngày không xanh
bóng chim tăm cá
ta chạy khỏi cơn mưa
mùa ẩm ướt
những chuyến mưa bần bật
những khuôn mặt nước
nhòe nhòe qua
có những lúc bềnh bồng
như mây
trên đỉnh đèo bạt gió
lại nghĩ về những điều rạn vỡ
rơi trong tiếng cười trong
cứ nghĩ về mắt lạc đà nơi màu áo vừa qua
dù môi cong hờn dỗi
phía vội
đã chiều lên
ra khỏi cơn mưa này
ta chạy
lặng im
mắt thẫm
gió bạt trôi như trên đỉnh
gió dạt như mắt người
đọc thơ chị, e lại thấy thèm,híc. lâu quá rồi chả có 1 chữ nào cả...
Trả lờiXóa