đang rời xa
những chiếc lá ươm lên dưới mưa phùn ngày rét giá
có lẽ ta sẽ ngủ
quên ngày đông tràn trề tháng hai
cơn buốt nhói khuya lên
chống chếnh như có điều gì sắp vỡ
rơi như mắt
rơi như tiếng cười
và vu vơ như người
cái màu xanh xanh như áo gối
đã chìm vào đâu dưới mây mù
đã mất vào đâu trong ngày lơ đãng
ta thấy mình rơi
phía trái này
nhưng nhức cái màu ươm lên của lá
gió xao trong khoảng rỗng
đêm như cafe đêm
có lẽ ta sẽ ngủ
quên ngày tháng hai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét